Tôi chưa bao giờ thay đổi quyết định này", tờ Daily Mail dẫn lời Frenkie De Jong. Tin De Jong về Man Utd từng là đề tài lớn trên các phương tiện truyền thông châu Âu trong kỳ. Detroit Crime Rate: The Freshest 2022 Data. July 12, 2022; Detroit is located in Wayne County and has about 661,193 residents CHỦ NHÀ TÔI LÀ ẢNH ĐẾ Edit: Chise Độ dài: 60 chương+2 phiên ngoại Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, showbiz, Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế chu nha toi la anh de full chu nha toi la anh de prc doc truyen chu nha toi la anh de: Số Chữ: 81,921: Truyện Dịch: 100%: Lượt xem: 2,941 Qatar là đương kim vô địch ASIAN Cup và từng đăng cai giải đấu này hai lần vào các năm 1988 và 2011. Cùng với việc chọn Qatar là chủ nhà ASIAN Cup 2023, AFC cũng đưa Ấn Độ và Saudi Arabia vào danh sách rút gọn cho việc chọn nước chủ nhà của kỳ ASIAN Cup kế tiếp năm 2027. Lâm Chi Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế - (Chương 13) - Tác giả Nhuyễn Đường Tiểu Tỷ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Nhưng nếu bạn là một người thích truyện sủng, ngọt đến sâu răng luôn thì mình nghĩ “Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế” là một sự lựa chọn vô cùng thích hợp để đọc giải trí sau những ngày tháng học tập, làm việc mệt mỏi. 5PJl5. Đọc truyện Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế Full Chương, Nôi dung trích Kể từ khi anh đến đây, người phụ nữ họ Mai này vẫn luôn tự xưng là trợ lý của Lương đạo, anh còn cười đùa vài câu với Lương đạo, lúc này mới bao lâu không gặp, cư nhiên dùng đến trợ lý?Thẩm Ngự Dương vuốt cằm, hồi tưởng không lâu trước đây sau khi Lương đạo nghe thấy anh nói thì ánh mắt ý vị thâm trường, trong lòng hiểu là từ lúc biên kịch Mai đi cách vách, đã bắt đầu thử kính có lẽ, còn ở sớm hơn, có lẽ là khi người đầu tiên đến nơi này, cũng đã bắt đầu Ngự Dương cười nhẹ, "Lương đạo, ông vì nữ số 2 này, thật đúng là hao tổn tâm huyết a!"Lương đạo vuốt ria mép chính mình, không cho là đúng Ngự Dương nhìn biên kịch Mai, "Xin chào, tôi là Thẩm Ngự Dương.""Xin chào Thẩm ảnh đế, tôi là Mai Thanh, biên kịch《 Chước Tâm 》." Mai Thanh mặt mang ý cười, cùng bộ dáng vừa mới đối mặt với sáu diễn viên hoàn toàn không giống đạo liếc Mai Thanh một cái, "Biên kịch Mai, cô còn chưa nói mấy người kia thế nào."Mai Thanh thở dài, "Khương Lê và Hoàng Đại Đại không được.""Không có?""Không có."Lương đạo cắt một tiếng, xua xua tay với Mai Thanh, "Tôi còn tưởng rằng cô chủ động đi qua, có thể nhìn ra điểm gì khác biệt đâu."Mai Thanh và Lương đạo quen biết lâu năm, hai người nói chuyện thực tùy thấy Mai Thanh mắt trợn trắng, "Ông là đạo diễn, đương nhiên muốn ông đến tuyển, tôi chỉ là muốn nhìn ai có thể hay không làm tôi kinh diễm." Thẩm Ngự Dương câu môi, cánh tay dùng sức nâng Tô Dung dậy."Có sao không?"Tô Dung giật giật chân, lắc đầu, "Tôi không sao."Không biết vì cái gì, rõ ràng cô đã hờn giỗi suốt ba ngày, trong nháy mắt gặp lại Thẩm Ngự Dương thì cảm xúc không được tự nhiên kia toàn bộ tan biến mặt Tô Dung biểu lộ tươi cười, "Thẩm đại ảnh đế hôm nay không bận rộn sao? Như thế nào lại đến Vịnh Moon?"Thẩm Ngự Dương nghiêng người, hướng cách đó không xa bĩu môi, "Cùng cậu ta tới."Tô Dung nhìn qua, là Phó Thanh."Oh oh ~" Tô Dung sáng tỏ, "Phó Thanh mời anh tới a.""Ừ." Thẩm Ngự Dương bước một bước ngăn trở tầm mắt cô, "Phó Thanh gần đây không đóng phim, cậu ta muốn chụp cảnh ở đây cho nên kêu tôi đi xem cùng."Tô Dung cười, "Thẩm đại ảnh đế, anh đây là nói cho tôi, kỳ thật anh không phải cố ý tới tìm tôi đúng không?"Thẩm Ngự Dương ngừng một chút, không nói cười trong mắt tô Dung dần dần mất đi, "Vừa rồi cảm ơn Thẩm ảnh đế, tôi còn có việc đi trước."Giọng nói nhẹ dần, Tô Dung xoay người đi."Tô Dung." Thẩm Ngự Dương thấp giọng gọi cô, "Khoan đã."Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới Ngự Dương bật cười, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, cảm xúc nói đến là mà... Thật đáng Ngự Dương từ lúc xuất hiện đến đỡ lấy Tô Dung, lại đến cùng cô nói chuyện, cũng bất quá là việc xảy ra vài phút, hơn nữa tiếng hai người nói chuyện rất nhỏ nên không ai biết cô và anh nói chưa đợi mọi người xung quanh hồi phục lại tinh thần từ lúc "Thẩm Ngự Dương xuất hiện", Tô Dung và Thẩm Ngự Dương đã tách Kiều thật ra cũng không có đa nghi gì, rốt cuộc mấy ngày hôm trước ở cục cảnh sát đã gặp qua, việc hai người quen biết nói hai câu vẫn rất bình mắt Thẩm Ngự Dương vẫn luôn ở trên người Tô Thanh đi đến phía sau Thẩm Ngự Dương, khẽ cười, "Sao? Chọc cô gái nhỏ tức giận?""Ừ." Thẩm Ngự Dương đáp một câu, lại giải thích, "Là tớ chọc cô ấy trước, không trách cô ấy.""Ai ô ô!" Phó Thanh giơ tay vỗ hai cái lên vai Thẩm Ngự Dương, "Tớ chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cậu xem cậu tự khẩn trương kìa!"Thẩm Ngự Dương phủi tay Phó Thanh ra, "Cái gì kêu tớ tự khẩn trương? Sự thật chính là như thế.""Tớ nói này người anh em, cậu không phải là thật sự coi trọng con gái người ta đấy chứ?" Ánh mắt Phó Thanh đầy nghiền Ngự Dương trầm mặc ba giây, ngay sau đó "Ừm" một tiếng, xem như thừa cười trên mặt Phó Thanh cứng lại Thanh cứng đờ quay đầu, "Cậu nghiêm túc sao?"Thẩm Ngự Dương nhìn Phó Thanh, cười nói, "Tớ khi nào không nghiêm túc?"Phó Thanh nghĩ, cũng cùng Thẩm Ngự Dương quen biết nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua thời điểm Thẩm Ngự Dương không nghiêm nên cậu ấy mới là "Nam thần quốc dân", có tiếng chuyên nghiệp, cho dù là cảnh diễn có nguy hiểm diễn cũng tự mình Thanh hiểu biết Thẩm Ngự Dương, một khi việc cậu ấy hạ quyết tâm, tất nhiên phải làm hết sức Thẩm Ngự Dương nói coi trọng con gái người ta...Hắc hắc hắc...Phó Thanh cười xấu xa, "Nhưng mà Thẩm đại ảnh đế, tớ vừa mới thấy cô gái kia hình như không mấy ưa thích cậu nha!"Thẩm Ngự Dương cười nhẹ ra tiếng, "Tớ chọc cô ấy tức giận, cô ấy làm sao muốn nhìn thấy tớ chứ?""Gánh thì nặng mà đường thì xa a!" Phó Thanh cảm thán một tiếng, chỉ cảm thấy con đường tình cảm của bạn tốt dường như còn khá Ngự Dương câu môi, gánh thì nặng mà đường thì xa?Ha hả!Phó Thanh tên ngốc này, cậu ta thì biết cái gì?"Ai nha, Thẩm đại ảnh đế, Phó đạo diễn, thật là đã lâu không gặp."Không biết từ khi nào Bạch Khê Viễn đã cười đi đến gần hai Ngự Dương khẽ nhíu mày, người này sao lại đến trước mặt rồi mới nói? Vừa rồi những lời anh nói với Phó Thanh cũng không biết người này có nghe hay Thanh dư quang liếc đến sắc mặt Thẩm Ngự Dương hơi trầm xuống, tức khắc hiểu cười trên mặt Phó Thanh dần dần trở nên khách khí và xa cách hơn, "Thì ra là Bạch tổng, đúng là rất lâu không gặp, nhưng việc này cũng không cần thiết đúng không?"Bạch Khê Viễn trừu trừu khóe miệng, không biết chính mình nơi nào đắc tội Phó đạo diễn, làm sao một lời mở miệng liền khắc khẩu với hắn ta?Bạch Khê Viễn chuyển ánh mắt, "Thẩm đại ảnh đế, biệt lai vô dạng*."*"Biệt lai" nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại."Ừm." Thẩm Ngự Dương lên tiếng, liền nói cho Phó Thanh anh đi Thanh gật đầu, hiểu già độc thân sắp ba mươi năm, vẫn là chạy nhanh đi dỗ con gái người ta chưa đuổi tới tay Khê Viễn giờ phút này nội tâm phức ta đã làm sai cái gì, thế mà làm Thẩm đại ảnh đế cùng Phó đạo diễn đồng thời xem nhẹ sự tồn tại của ông. "Phó đạo diễn, tôi...""Bạch tổng." Phó Thanh quay đầu đối ánh mắt Bạch Khê Viễn, ý vị thâm trường nói, "Tôi cùng A Ngự là tranh thủ thời gian ra ngoài chơi."Một câu, Bạch Khê Viễn đã rồi, là ông quấy rầy nhã hứng của hai Khê Viễn xin lỗi cũng không phải, không xin lỗi cũng không phải, cuối cùng đành phải xấu hổ, cái gì cũng chưa kia, cổ không thoải mái trong lòng Tô Dung lại nổi Kiều vừa thấy Tô Dung cảm xúc lại không đúng rồi, tiến lên hai bước trước mặt cô, hạ giọng nói, "Tô tiểu tiên nữ, em lại làm sao vậy? Vừa mới trạng thái không phải khá tốt sao?"Tô Dung rũ mắt, "Em không có việc gì chị Kiều, chị yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đến việc quay đâu."Chị Kiều bất đắc dĩ, "Em tự điều chỉnh đúng mực đi.""Dạ."Chị Kiều không phải không nóng nảy trạng thái Tô Dung, chỉ là trong lòng cô rất rõ ràng, Tô Dung không phảiloại người cần gây áp lực, cô ấy cần là sự thấu hiểu và khoan dung."Tô Dung."Tiếng Thẩm Ngự Dương vang lên bên tai, Tô Dung lập tức cứng người tại Kiều cùng anh chào hỏi, "Thẩm ảnh đế, xin chào.""Chào chị Kiều tỷ." Thẩm Ngự Dương cười đáp lại, làm chị Kiều thụ sủng nhược kinh*.*được đối tốt đâm ra sợ. Tiểu Lâm và Lisa một bên đã không biết nên làm phản ứng gì, đây là ai? Thẩm Ngự Dương a! Người ngày thường xuất hiện nhiều nhất trên TV và rạp chiếu phim, Thẩm Ngự Dương a!Người sống sờ sờ đứng ở trước mặt hai người các cô, làm các cô như thế nào tin tưởng?Tô Dung đưa lưng về phía Thẩm Ngự Dương, đối mặt tiểu Lâm và nên biểu cảm của các cô ấy cũng bị Tô Dung thu hết vào đáy Dung xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngự Dương, "Thẩm đại ảnh đế như thế nào sẽ đến nơi này?"Thẩm Ngự Dương nhìn bộ dáng Tô Dung rõ ràng tức giận, cũng không dám nói chính mình là đi theo Phó Thanh tới ngắm nữa... Vốn dĩ anh cũng không phải tới ngắm Ngự Dương cười khẽ, "Bé mèo hoang nhà tôi bỏ nhà đi, tôi tới tìm nó."【 Bé mèo hoang? Trong nhà cũng không có nuôi mèo nha? 】Đây là phản ứng đầu tiên của Tô DungNhưng sau đó, Tô Dung liền từ ánh mắt sáng quắc của Thẩm Ngự Dương, biết "Bé mèo hoang" trong miệng anh là Dung nghĩ, cô hẳn là tức mà nhìn bộ dáng Thẩm Ngự Dương như vậy trong lòng cái gì giận đều không Dung rũ mắt, mở miệng nhỏ giọng nói thầm, "Anh đây là phạm quy nha ~ làm sao có thể như vậy chứ."Thẩm Ngự Dương hơi hơi khom lưng, nghiêng đầu tiến đến bên tai cô tiếng lời nói nhỏ nhẹ cười, "Tôi phạm quy thế nào? Hửm?"Thẩm Ngự Dương âm cuối kéo dài, mang theo một cổ cảm giác câu nhân, Tô Dung chỉ cảm thấy bị hơi thở của anh đã làm lỗ tai nóng lên, sau đó lan tràn đến chỗ khác."Ây da, nơi này là phim trường, anh chú ý chút, khiến cho hiểu lầm thì không tốt." Khóe môi Tô Dung đã tiết chế không được dương Ngự Dương thấy ttâm tình Tô Dung tốt một chút, lúc này mới đứng thẳng người chị Kiều đã hóa Kiều Tô Dung khi nào thân thiết với Thẩm ảnh đế như vậy?Tiểu Lâm Mẹ ơi, nam thần làm thế nào như vậy!Lisa Chẳng lẽ chỉ có tôi cảm giác ảnh đế và Tô Dung có gì đó không thích hợp sao?"Khụ..." Chị Kiều khụ một tiếng, Tô Dung lui về phía sau một bước, cách Thẩm Ngự Dương xa một Kiều nhìn Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, anh và Tô Dung... Ừm..."Thẩm Ngự Dương cười nhạt, "Tô Dung hôm nay thật xinh đẹp."Tô Dung ở trong lòng trợn trắng mắt, chẳng lẽ chỉ có hôm nay xinh đẹp sao?"Thẩm ảnh đế, ngài nếu không có việc gì vẫn là rời đi nơi này đi, ngài xem xem nhân viên công tác của chúng tôi đều không thể làm việc bình thường." Tô Dung vẻ mặt nghiêm túc, "Quấy rầy người khác làm việc là không đúng.""Tô Dung!" Chị Kiều gằn nhẹ một Dung đây là làm sao vậy? Vậy mà dám đuổi Thẩm ảnh đế đi?Chị Kiều cho rằng, thân phận của Thẩm Ngự Dương như vậy, nhất định sẽ tức ra ngoài dự kiến của cô, Thẩm Ngự Dương không thấy Thẩm Ngự Dương ngoắc ngoắc khóe môi, "Làm Tô tiểu thư thất vọng rồi, tôi có chuyện phải làm.""Chuyện gì?"Tô Dung vừa nói ra, ánh mắt vài người đều rơi xuống trên người Dung rũ mắt, trong mắt tràn đầy ảo Thẩm Ngự Dương ở chung lâu như vậ đã quen rồi, cô thề, trước khi cô nói câu đó chắc chắn não mình cho chó gặm rồi!Tô Dung nghĩ Có thể rút lại không?Thẩm Ngự Dương cười cười, "Tạm thời còn không thể nói cho Tô tiểu thư."Tô Dung phun ra hơi, đừng nói cho cô! Cô không muốn nghe được không?Đang lúc Tô Dung bị cái miệng ngu ngốc hại sắp khóc, đạo diễn bên kia hô Tô Dung tiếp tục Dung nhắc váy lên, cũng chưa liếc mắt Thẩm Ngự Dương một cái liền chạy mắt Thẩm Ngự Dương vẫn luôn dõi theo trên người Tô Dung, tiểu Lâm và Lisa cũng không thể không rời đi nơi này, đuổi kịp Tô Kiều nhìn trái nhìn phải, bên cạnh không còn ai."Thẩm ảnh đế, vì sao anh muốn tới gần Tô Dung?" Sắc mặt chị Kiều bỗng nhiên nghiêm túc, ngữ khí cũng mang theo một chút ý tứ chất Ngự Dương đối với thái độ của chị Kiều cũng không có cái gì kinh ngạc, "Tôi cho rằng chị Kiều đã nhìn rõ."Nghệ sĩ dưới trướng nếu yêu đương, người đại diện vẫn phải nên việc hiện tại Thẩm Ngự Dương phải làm, chính là nói cho chị Kiều, anh sẽ cùng Tô Dung yêu Kiều nghe hiểu ý của Thẩm Ngự Dương, lại có điểm dựa vào một lần gặp mặt ở cục cảnh sát kia, Thẩm ảnh đế liền thích Tô Dung? Chẳng lẽ Thẩm ảnh đế cũng là cái người " xem mặt " sao?Thẩm Ngự Dương cười, anh cũng không chuẩn bị giải thích việc anh và Tô Dung không chỉ là một lần gặp mặt ở cục cảnh đến một ngày việc này bị chị Kiều tỷ phát hiện, hẳn là sẽ rất thú vị."Thẩm ảnh đế, anh không phải có chuyện muốn xử lý sao?"Thẩm Ngự Dương gật đầu, "Tôi đang xử lý."Chị Kiều "???"Thẩm Ngự Dương đối chị Kiều chỉ chỉ Tô Dung, "Dỗ Tô tiểu tiên nữ."Chị Kiều "......"Còn có thể có chút tiết tháo* không? Này còn chưa có đuổi tới tay đâu a!*hành vi chính trực, giữ đúng lễ -Tác giả có lời muốn nói Thẩm Ngự Dương Tiết tháo? Không tồn tại- -Thứ 7 mình không đăng truyện nhưng mà mấy ngày này bỏ bê mấy bạn nên đăng 1 chương trước nhé~ Thông tin truyện Chủ nhà tôi là ảnh đế Bạn chấm truyện được mấy điểm! "Nữ thần đẹp nhất" Tô Dung có một bí mật. Vì bí mật này, một người mẫu, diễn viên như cô lại không nhận công việc sau 16 giờ... Quả là chuyện chưa từng có! Có một ngày, một vị nào đó đánh hơi được mùi khói bếp trên người Tô Dung khi cô đi chụp bìa tạp chí... Truyền thông nhanh chóng điều tra, thu thập dữ liệu, và phát hiện vị nữ thần này sau 16 giờ không nhận làm việc chính là vì VỀ NHÀ NẤU CƠM!!!! Thẩm Ngự Dương được xưng là "nam thần quốc dân", là một diễn viên gạo cội, ý thức nghề nghiệp cao, chưa từng diễn mà dùng thế thân. Đột nhiên, nam thần "phát bệnh". Chính là sau bốn giờ chiều không thể đóng phim nữa, phải về nhà "bệnh". Sau đó, nam thần ở Weibo đã phát một tấm ảnh tự chụp. Ảnh chụp bối cảnh mơ hồ, dường như có một thân ảnh của con gái. Trải qua fans tầng tầng so đối, cái thân ảnh này chỉ có " Nữ thần đẹp nhất " Tô Dung là có thể so sánh. Trong lúc nhất thời, internet nổ tung, phóng viên nổ tung, cả nước nổ tung! Có phóng viên hỏi nam thần, "Anh và Tô tiểu thư là quan hệ gì?" ... Nam thần khóe môi mang nụ cười, trong mắt tràn đầy tình yêu, "Tô tiểu thư là ai, tôi chỉ biết Thẩm thái thái!" chồng gọi vợ = thái thái3 Edit Chise. Danh sách chương Chương 1 Người theo dõi cô Chương 2 Chị Kiều tìm nhà mới Chương 3 Quy tắc ở chung Chương 4 Anh là chủ nhà Chương 5 Cùng Thẩm Ngự Dương khác nhau Chương 6 Lại có thể là một người Chương 7 Quảng cáo son môi M Chương 8 Tim anh đập, rất nhanh Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Ngõ nhỏ đen nhánh, một cô bé ra sức chạy như điên, trong mắt cô tràn ngập sợ hãi, vừa chạy vừa quay đầu lại. Phía sau cô, có một người đàn ông mặc đồ đen đuổi theo, trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười, trong mắt có một loại như đối với con mồi nhất định phải có được. "A! Không cần!!" "Là ai, rốt cuộc là ai!" "A!" Tô Dung đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, miệng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, trong mắt đầy kinh hoảng. Cô lại mơ thấy! Người kia, lại xuất hiện! Ngón tay Tô Dung siết chặt chăn bên cạnh, môi mân khẩn. Đã thật lâu không có mơ thấy việc xảy ra năm ấy, gần nhất lại liên tiếp mơ thấy, tại sao lại như vậy? "Ong ong ~~" Một trận tiếng chuông di động réo lên, đem Tô Dung đang trầm tư kéo lại. Cô giơ tay đem đi động đầu giường cầm lấy, trên màn hình biểu hiện là " Chị Kiều." "A! Xong đời!" Một tiếng thét kinh hãi, Tô Dung một bên xốc lên chăn xuống giường, một bên tiếp nghe xong điện thoại. Điện thoại bên kia, tiếng chị Kiều gầm gừ nháy mắt vang lên, "Tô Dung! Em nói cho chị bây giờ mấy giờ, mấy giờ! Hẹn 10 giờ rưỡi quay, bây giờ đã 10 giờ, em nói cho chị em ở nơi đâu, hả?" Tô Dung đem cánh tay duỗi thẳng, để di động cách xa chính mình một ít, sau đó hô to, " Chị Kiều, chị yên tâm, hai mươi phút em khẳng định sẽ tới!" "Tô Dung, em thật là muốn tức chết chị!" Tô Dung le lưỡi, " Chị Kiều, em sai rồi, em lập tức ra khỏi cửa!" "Cái gì?" Chị Kiều vốn đã tiêu bớt một ít lửa giận nháy mắt lại bùng lên, " Em còn chưa có ra khỏi cửa! Tô Dung, em có phải còn trên giường hay không..." " Chị Kiều, em trước cúp máy!" Chị Kiều nói còn không có nói xong, Tô Dung đã quyết đoán ấn cúp điện thoại. Không kịp để nghĩ cơn mộng kia, cô vội vàng chạy tiến toilet vệ sinh cá nhân. Mười phút về sau, Tô Dung bước ra kịp chờ thang máy, cô trực tiếp từ cầu thang chạy xuống. Lúc chạy Tô Dung còn ở cảm khái, sớm biết rằng sẽ có hôm nay, thời điểm thuê thuê cái nhà hai tầng ba tầng được rồi. Tô Dung vừa chạy vừa nâng tay lên nhìn đồng hồ. "A a a a! Bị muộn rồi! Không xong!" Cô nỗ lực làm chính mình chạy nhanh một ít. Tô Dung miễn cưỡng có thể tính là một nửa người mẫu đi. Nửa năm trước, nhờ vào chiếu một tổ hán phục, Tô Dung nổi tiếng trên internet, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp cùng với ăn mặc hán phục hoàn toàn hòa hợp nhất thể khí chất, bị ghép vào danh hiệu"Nữ thần đẹp nhất". Đương nhiên, Tô Dung hiểu chính mình có mấy cân mấy lượng, nữ thần đẹp nhất? Cô còn không tính nữa là. Cô chỉ có cao 170 cái này t/g ko để đơn vị, mình đoán là cm không cao cũng không thấp, cô đã không thể hoàn toàn làm người mẫu, nhưng lại không thể vứt bỏ người mẫu. Cho nên công ty cô quyết định, bồi dưỡng cho Tô Dung một ít chương trình học, để tiếp tục động tác tiếp theo. Chị Kiều đó là người đại diện mà công ty phái cho cô. Chị Kiều từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Dung, liền biết cô nhất định sẽ nổi tiếng. Tô Dung thật sự rất xinh đẹp! Xinh đẹp phảng phất như tiểu tiên nữ rơi vào thế gian, đẹp không gì sánh được. Chị Kiều tiếp xúc cùng Tô Dung một đoạn thời gian về sau đối cô liền từ lúc ban đầu kinh diễm, chuyển biến thành đau lòng. Thân thế Tô Dung, sinh hoạt quá mức khúc chiết. nôm na là trắc trở Trời cao tựa hồ là tiến hành khảo nghiệm đối với cô gái này giống nhau, vẫn luôn tự cấp Tô Dung một ít trắc trở. Cho nên chị Kiều liền đối với Tô Dung, phá lệ chiếu cố thêm. Cô thực cảm kích chị Kiều, thời điểm khoá huấn luyện cũng thực nỗ lực. Trải qua nửa năm huấn luyện, cô biết rất nhiều thứ. Chị Kiều nhân cơ hội này muốn kiểm nghiệm một chút thành quả học tập của cô, liền vì Tô Dung tiếp quay một cái quảng cáo. Là một quảng cáo son môi. Diện mạo Tô Dung, có thể đẹp giống tiểu tiên nữ, cũng có thể quyến rũ giống tiểu yêu tinh. Nghĩ đến hôm nay chủ đề quay quảng cáo son môi, cô trừu trừu khóe miệng. Đồng thời suy diễn hai cái phong cách khác nhau, chị Kiều thật là muốn khảo nghiệm cô mà. Bất quá cô đối chính mình có tin tưởng, hẳn là không thành vấn đề. Ước chừng mười phút, Tô Dung rốt cuộc chạy tới phụ cận chỗ quay. Ở khoảng cách quay chụp có một cái chỗ ngoặt, Tô Dung dừng lại, từ trong túi lấy ra gương nhỏ tùy thân sửa sang lại một chút hình tượng chính mình Lần đầu tiên gặp mặt, phải chú ý một ít."Hô ~ tốt." Tô Dung nhìn gương lộ ra một nụ cười tươi, liền thu hồi gương, chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc ở đem gương bỏ vào túi trong nháy mắt, cô từ trên gương thấy được phía sau có ảnh người chợt lóe qua. Cô đột nhiên quay đầu lại, không thấy bất luận cái gì dị thường. Vừa mới cô tuyệt đối không có nhìn lầm, nhất định có người đi theo Dung xoay người, chậm rãi, chậm rãi đi tới phía trước. Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng "Đạp đạp", thực nhẹ thực nhỏ, nhưng tuyệt đối có. Tô Dung kinh hãi, tiếng bước chân này...Cô dừng bước, phía sau liền không có tiếng vang. Cô không có quay đầu lại, mà là nhanh hơn hai bước, tiếng bước chân kia liền vang lên tới, tựa hồ duy trì tiết tấu của Tô Dung. "A ~" bên tai phảng phất còn xuất hiện tiếng cười nhẹ... " Ực!" Yết hầu cô khẽ nhúc nhích, nỗ lực làm chính mình trấn định xuống dưới. " Không thể quay đầu lại, ngàn vạn không thể quay đầu lại! " Cô ở trong lòng yên lặng tự nhủ cho chính mình, ánh mắt nhìn về phía trước, lập tức là có thể ra cái chỗ ngoặt này, chỉ cần đi ra ngoài liền không có việc gì. Mắt thấy lập tức qua đi là có thể thấy chỗ quay chụp, Tô Dung còn chưa tới kịp tùng một hơi, tay trái liền bị người bắt được. " Áaaa!." Tô Dung chỉ kịp phát ra một tiếng thét kinh hãi, miệng liền bị người phía sau dùng khăn tay bưng kín. Cô dùng sức giãy giụa, muốn khiến cho người khác chú ý. Nhưng đáng tiếc, nơi này vốn là bởi vì muốn quay quảng cáo mà tạm thời phong tỏa, nhân viên công tác lại ở cách đó không xa làm chuẩn bị, căn bản không có người chú ý tới nơi này. Cô dường lại về tới thời điểm năm ấy bị người ta bắt cóc, hai tròng mắt trừng rất lớn, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Chẳng lẽ lại phải trải qua một lần sao?Nghĩ đến buổi sáng bị ác mộng bừng tỉnh, cô trong lòng nắm gắt gao. Phía sau người tựa hồ để sát vào Tô Dung, hô hấp thô nặng đánh vào sau tai cô. Tô Dung cứng lại toàn thân lông tơ dựng thẳng lên, một chút bình tĩnh xuống dưới. Cô nâng lên chân, đối với phía sau hung hăng một đá. "A!!!" Hét thảm một tiếng, người nọ buông cô ra. Tô Dung đôi tay đẩy phía sau người một phen, về phía trước chạy tới. Cô chỉ kịp quay đầu lại nhìn thoáng qua, người nọ mặc đồ màu đen, trên mặt đeo khẩu trang đen, lộ ra bên ngoài một đôi mắt âm u. Cô không dám quay đầu lại xem, vội vàng chạy ra. "Tô Dung... Hừ." Người đàn ông thân thể đứng thẳng, bị khẩu trang che khuất khóe môi gợi lên một nụ cười không có ý tốt. Tô Dung chạy vài bước tóm lại là rời đi người nọ, nhưng cô không dám lơi lỏng xuống dưới, vẫn luôn chạy đến quay chụp mà mới ngừng lại được. "Hô ~ hô ~" Cô ngồi xổm trên mặt đất, che lại chính mình ngực, từng ngụm từng ngụm thở dốc. "Tô Dung, em làm sao vậy?" Chị Kiều thấy Tô Dung tới, liền đi tới bên người nàng, nhưng ánh mắt rơi xuống mặt cô, liền nhìn ra cô không mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Chị Kiều ngồi xổm xuống trước người cô, giơ tay sờ sờ đầu Tô Dung. Thân thể cô cứng đờ, không có tránh đi tay chị Kiều. "Tô Dung?" Chị Kiều đem thanh âm phóng nhẹ, muốn kích thích lực chú ý của cô. Tô Dung bỗng nhiên xoay người, một phen giữ chặt tay chị Kiều, gắt gao nắm tay chị, "Chị Kiều, chị Kiều, vừa mới có người muốn bắt cóc em! Ở bên chỗ ngoặt kia! Một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang." Cô lấy tốc độ cực nhanh để nói, chị Kiều nghe xong, đôi mắt trừng rất lớn."Này, này rõ như ban ngày, lại dám bắt cóc?" "Vâng." Tô Dung lên tiếng, buông lỏng tay chị Kiều ra. Cô đã bình tĩnh xuống. Rốt cuộc cũng không phải thời niên thiếu, ban đầu chỉ là bị chi phối bởi sợ hãi, hiện tại biết chính mình an toàn, cũng thực mau hoãn lại. Chị Kiều xem sắc mặt Tô Dung, cũng biết cô không phải đang nói đùa. Chị Kiều lập tức đứng lên, kêu vài nhân viên công tác đi khắp nơi nhìn xem. Tình huống của Tô Dung chị là rõ ràng nhất, bắt cóc, này đối cô mà nói, là khi còn nhỏ đã trải qua, là một loại sợ hãi từ sâu trong nội tâm. Chị Kiều đau lòng Tô Dung, tự nhiên sẽ không để cô kinh hách quá độ làm cảm xúc hạ xuống mà còn tiếp tục quay quảng cáo. Mặt khác, công tác bảo an của chỗ quay chụp này cũng thực sự làm chị Kiều phát hỏa một Dung hòa hoãn trong chốc lát, thấy chị Kiều còn ở vội, liền thông báo chị Kiều một tiếng. Chị Kiều dặn dò Tô Dung, ngàn vạn không thể rời đi có nơi có nhiều Dung đáp ứng. Cô nắm hai tay, hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thoáng qua, nơi này cách đó không xa có một cửa hàng bán bánh ngọt kiểu Âu Tây cô rất thích, cô nhấp môi, quyết định đi mua một cái bánh kem áp áp. Cô nhắn cho chị Kiều nói cho chị biết cô đi nơi nào, liền trực tiếp hướng về phía cửa hàng. Ước chừng mười lăm phút, Tô Dung tới rồi. Chỉ là hôm nay cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây tựa hồ có người quay chụp, có rất nhiều người vây xem. Cô càng là tới gần nơi đó, tiếng gọi của fans càng lớn. "Thẩm Ngự Dương! Thẩm Ngự Dương! A a a a!" "Chồng của tui soái quá đi!" "Đúng vậy, tuy rằng chỉ là khách mời nhưng có thể thấy dung nhan chân thật của ảnh đế, thật là chết cũng không tiếc!" Tô Dung "......" Có cần khoa trương như vậy không? Nghe fans nói như vậy, người ở chỗ quay chụp này là Thẩm Ngự Dương? Thẩm ảnh đế? Được xưng là "Nam thần Quốc dân", liên tục ba năm ở "Giải thưởng Sao Kim" đoạt "Nam diễn viên tốt nhất", các fan đều kêu anh ấy là "Thẩm ảnh đế" Thẩm Ngự Dương? cái này mình thấy để Thẩm ảnh đế hay hơn Tô Dung hơi hơi nhướng mày. Anh ta như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi dày đặc người như thế? Chẳng lẽ không sợ khiến cho fans náo động sao? Tô Dung nhấc chân đi vài bước về phía trước. " Cậu biết không? Thẩm ảnh đế chỉ ở chỗ này một buổi sáng, chụp xong suất diễn liền đi rồi!" "Ai nha, hiện tại sợ là chỉ có Phó Thanh mới có thể mời Thẩm ảnh đế làm khách xuyến."diễn viên khách mời dạng như cameo í "Chúng ta cũng thật may mắn." "Đúng vậy đúng vậy......" Cô đã hiểu. Phó Thanh là bạn tốt nhiều năm của Thẩm Ngự Dương, kẻ hèn một cái khách mời, thật đúng là không nói chơi. Đã biết nguyên nhân, cô cũng không có tâm tư đi phía trước xem, liền muốn xoay người rời đi. "A, cẩn thận!" "Phanh!" Một tiếng thét kinh hãi thêm vang lớn, làm Tô Dung theo bản năng quay đầu lại nhìn lại. Đám người chen chúc bắt đầu xôn xao lên, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó. Cô cảm thấy tốt nhất bây giờ đó là rời đi, không thể ở lâu. Nhưng giây tiếp theo, cô liền bị bao phủ trong đám người mất trật tự. "Ai..." Cô bị đẩy lên đằng trước theo đám đông kích động. Tô Dung bất đắc dĩ, không dám nhiều làm giãy giụa để tránh đụng đến người khác. Không bao lâu, cô liền biết nguyên nhân vì sao đám người đó xôn xao. Đây là cửa hàng bánh ngọt kiểu Âu Tây nàng thực thích, bên dưới có một mảnh kính cửa sổ rất lớn. Giờ phút này cửa sổ bị người đánh vỡ, mà "hung khí" đang nằm bên cạnh. Là một cái chùy lớn. Tô Dung suy đoán, hẳn là fans điên cuồng nào đó ném ra. May mắn là lúc cửa sổ bể, đa số mảnh nhỏ pha lê đều rơi xuống trong tiệm, nếu không nhất định sẽ làm bị thương đến quần chúng vây xem. Ánh mắt cô dời đi, rơi xuống trên người Thẩm Ngự Dương. Hai tay anh đút ở trong hai sườn túi quần tây, ánh mắt lạnh lùng, mày nhíu lại. Tô Dung chú ý tới cánh tay phải của anh có một đường thật dài, máu tươi trào kinh hô, "Tay của anh..." Thẩm Ngự Dương tựa hồ nghe thấy, quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Tô Dung. Cô hơi ngẩn người, chỉ vào cánh tay anh nhẹ giọng nỉ non, "Anh bị thương." - -Tác giả có lời muốn nói Tân niên vui sướng ~ khai văn đại cát ~ - - Chương 1 vậy là xong, tiếc chi ⭐ nào Lý do mà Tô Dung nổi tiếng, quan trọng nhất chính là xinh đẹp. Lúc này Tô Dung mặc là chiếc váy trong hộp màu trắng, cũng là một cái váy màu trắng, trước ngắn sau dài, phía trước vừa vặn đến đầu gối, mặt sau dài xuống dưới. Những đóa hồng nhạt nho nhỏ trên chiếc váy trắng đều là dùng từng đường kim mũi chỉ thêu lên, bên chiếc váy còn có thể thấy mơ hồ những chú chim nhỏ. Ngón tay cô nhéo váy, cánh tay nâng lên, xương quai xanh lộ ra có vẻ rất gợi cảm. Nhìn xuống chút nữa, sâu xuống cổ chữ V bị Tô Dung căng chặt rất đầy đặn. Thẩm Ngự Dương gần như nhìn cô không chớp mắt. Tô Dung bị nhìn đến mặt đỏ, hai tay che ở ngực, giận liếc mắt Thẩm Ngự Dương một cái, "Nhìn cái gì mà nhìn!" Thẩm Ngự Dương bật cười, "Không phải cô kêu tôi xem thử có đẹp hay không sao?" Tô Dung tiến lên hai bước, xoay một vòng tại chỗ, "Thế nào, đẹp không?" "Rất đẹp, giống như tiểu tiên nữ." Tô Dung cười khẽ, ngón tay nhấc váy lên, hơi hơi khom người, "Có thể được Thẩm đại ảnh đế khen ngợi, tiểu nữ tử cảm thấy vinh hạnh sâu sắc." Thẩm Ngự Dương đứng lên, đi lại chỗ Tô Dung. Anh đi quanh cô hai vòng, sau đó đứng phía sau cô. Tô Dung vừa muốn xoay người, một bàn tay của Thẩm Ngự Dương đã ấn trên vai cô, "Đừng nhúc nhích." Tô Dung ồ một tiếng, quay đầu đi, hai bên tai nhiễm một mạt phấn hồng. Thẩm Ngự Dương hơi hơi khom lưng, hai tay véo ở trên eo cô. Cô vừa động, anh liền dùng sức đè lại, "Đừng nhúc nhích!" Tô Dung không dám động. Tay của Thẩm Ngự Dương ấm áp đặt bên eo cô, Tô Dung nháy mắt cảm thấy chỗ bị anh đè đã trở nên nóng rực. Rõ ràng, rõ ràng chỉ là chạm vào một chút mà thôi. Đang lúc mặt cô nóng lên, bàn tay Thẩm Ngự Dương từ thắt lưng cô chuyển xuống, ôm eo cô lại, ngay sau đó Tô Dung liền cảm giác váy trên người mình bị anh kéo về phía sau. "A!" Cô la lên, "Anh làm gì vậy?" Thẩm Ngự Dương thu tay lại, hai tay kéo váy cô rồi đứng thẳng đến gần Tô Dung. Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, thanh âm trầm thấp vang lên, "Chiếc váy của cô nên sửa lại, chỗ eo này không ôm sát." "Ồ..." Tô Dung nhấp môi, "Không nghĩ tới Thẩm đại ảnh đế còn biết coi váy." Trong lòng cô bỗng nhiên có chút khó chịu, đã nhìn qua bao nhiêu chiếc váy mới có thể đạt tới trình độ như vậy. Nghĩ nghĩ, Tô Dung cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, liền xoay người đẩy ra Thẩm Ngự Dương, trở về phòng. Thẩm Ngự Dương nhìn cửa phòng bị đóng, không khỏi nhíu mày. Cô ấy làm sao vậy?*** Tâm trạng này của Tô Dung kéo dài trong ba ngày, cho đến khi chị Kiều đến đón cô đi phim trường cũng không có tiêu tan. Bữa sáng là Thẩm Ngự Dương làm, rất thanh đạm. Nhưng Tô Dung không muốn ăn, ăn không đến nửa chén liền nói ăn no rồi. Vừa vặn chị Kiều gọi điện thoại, cô nói câu "Đi trước" liền ra cửa. Tô Dung đi rồi, Thẩm Ngự Dương một người cũng không có tâm tư ăn cơm. Thẩm Ngự Dương ngồi trên bàn ăn trầm tư hồi lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi một dãy số. "Alo, Phó Thanh..." Chị Kiều vừa nhìn Tô Dung liền biết cảm xúc cô không đúng. Cô trầm mặc mở cửa xe, để hộp vào, sau đó mở cửa xe ghế phụ ngồi vào rồi thắt kỹ đai an toàn. Tô Dung đợi vài giây, chị Kiều còn chưa có ý khởi động xe, cô nghiêng đầu, "Sao chị chưa đi?""Em làm sao vậy?" "Cái gì làm sao vậy?" "Cảm xúc em không đúng."Tô Dung dừng một chút, "Ừm" một tiếng, xem như thừa Kiều thở phào nhẹ nhõm, khởi xe rời tiểu khu, Tô Dung chịu thừa nhận, tự nhiên sẽ nói với đường đến chỗ quay, Tô Dung đem tâm tình phức tạp của chính mình nói cho chị Kiều Kiều từ ban đầu kinh ngạc đến sau lại bình tĩnh, cuối cùng dở khóc dở cười."Tiểu tiên nữ của tôi ơi, em đây là muốn yêu sao? Mới xuất đạo liền chuẩn bị yêu đương, này cũng không phải là dấu hiệu gì tốt!""Yêu?" Tô Dung nhíu mày, "Em không yêu.""Đúng, em không có yêu, nhưng mà em như thế là dấu hiệu của yêu." Chị Kiều thở dài, "Em nếu không phải để ý người kia, sao lại muốn " bởi vì anh ta có khả năng giúp người phụ nữ khác nghiên cứu về váy " loại giả thiết này là vấn đề mà buồn rầu a!""Tô tiểu tiên nữ, em đây là ghen, ghen hiểu không?""Không hiểu." Tô Dung lặp lại hai lần, "Em mới không có ghen.""Ai u nha!" Chị Kiều trêu ghẹo Tô Dung, "Tự em soi gương xem, nhìn bộ dạng của em bây giờ chính là lâm vào bể tình!"Tô Dung phủ nhận, "Không có, em không có yêu mà."Chị Kiều tỷ, "Tô Dung, chị cũng không phản đối em yêu đương, đây là tự do của em, đương nhiên, cá nhân chị rất ủng hộ em, nhưng chị không hy vọng em bởi vì yêu đương mà chậm trễ công việc, em hiểu không?"Tô Dung gật đầu, "Em đã biết, chị Kiều.""Ừ."Rất nhanh chị Kiều đã đưa Tô Dung đến Vịnh trước nguyên kế hoạch quay bởi vì xảy ra sự cố, công ty M một lần nữa chọn lại địa điểm và lên kế hoạch lại cho ý tưởng quảng Moon gần bờ biển còn có một khu rừng, có thể nói là một nơi rất thích hợp để quay. Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời ấm áp, bờ biển còn có gió Dung xuống xe liền nhìn thấy cách đó không xa một đám người đang bày biện thiết bị. Một người đàn ông ngoài ba mươi dường như nhìn thấy Tô Dung và chị Kiều, cùng người bên cạnh nói một tiếng rồi đi đến chỗ các Kiều nói cho cô biết anh ta là người phụ trách quay quảng cáo của công ti M lần này, Bạch Khê Dung gật đầu, nhớ Khê Viễn đi đến trước mặt hai người, trước xin lỗi với Tô Dung, "Tô tiểu thư, lần trước bởi vì lỗi của chúng tôi làm cho cô bị hoảng sợ, thật xin lỗi.""Lần trước người phụ trách đã cùng tôi nói tạ tội, cái này cũng không phải Bạch tiên sinh sai, anh không cần xin lỗi." Thần sắc cô nhàn nhạt, dường như thật sự không bỏ trong Khê Viễn nhìn cô trong chốc lát, thấy cô thật là không có ý trách cứ, cũng không có bởi vì chiếm lý mà kiêu căng ngạo mạn, âm thầm gật đầu, đối với Tô Dung vừa lòng đôi Khê Viễn giải thích với Tô Dung nội dung quay quảng cáo lần này."Chị Kiều chắc là đã nói cho Tô tiểu thư rồi, chúng ta quay lần này là hai cái chủ đề, sau đó cắt nối biên tập thành một cái quảng cáo, cô lần này sẽ hóa thành hai nhân vật."Tô Dung gật đầu, "Tôi biết, tiểu tiên nữ và yêu tinh cây."Bạch Khê Viễn mỉm cười, "Tô tiểu thư thật là thú vị người thú vị, lý giải rất đúng."Công ti M giao cho chị Kiều phương án quay phương án, nhiều hơn mười lúc chị Kiều giao cho Tô Dung, cô nhìn một lần liền tổng kết ra yêu cầu những gì cô cần lúc nói chuyện ba người đã đi đến địa điểm."Tiểu Lâm!" Bạch Khê Viễn hô một tiếng, một cô gái hơn hai mươi tuổi chạy tới, "Bạch tổng."Bạch Khê Viễn chỉ vào Tô Dung, "Cô đưa Tô tiểu thư đi thay quần áo hoá trang đi."Tiểu Lâm gật đầu, cười đáp, "Vâng, Bạch tổng, Tô tiểu thư, xin theo tôi lại đây."Chị Kiều nói, "Tô Dung, em đi theo tiểu Lâm đi, chị và Bạch tổng nói chút chuyện.""Dạ,, em đi trước."Tiểu Lâm đưa Tô Dung đi đến khách Moon là một điểm thu hút khách du lịch, công ti M đặt phòng ở khách sạn tốt nhất nơi đây cho mọi người nghỉ ngơi. Phòng của Tô Dung là phòng tốt nhất. Kỳ thật công ti M cũng có tâm bồi thường sai lầm lần trước, rốt cuộc sự việc bị truyền ra đã có đối thủ chê cười công ti đối với công ti M là một cái tổn Tiểu Lâm và Tô Dung vào phòng, chuyên viên trang điểm đã ở bên trong xin chào, tiểu Lâm liền đi lấy váy Tô Dung lại, cô là dựa theo chỉ dẫn của chuyên viên trang điểm đến ngồi ở bàn trang điểm."Xin chào Tô tiểu thư, chị là chuyên viên trang điểm của quảng cáo lần này, Lisa."Tô Dung cười nhẹ, "Xin chào Lisa, làm phiền chị rồi.""Trời ạ! Tô tiểu thư em cười lên thật là quá xinh đẹp!" Lisa la lên, ánh mắt nhìn Tô Dung đã tỏa Dung cười khẽ, trêu ghẹo Lisa, "Chẳng lẽ chỉ có khi em cười mới xinh đẹp sao?""Không không không, Tô tiểu thư, chị không phải ý này, chị chính là..." Lisa dường như cũng nhận thấy được những lời này nói như thế nào đều không đúng Dung " xì " một tiếng cười ra, "Chị Lisa không cần khẩn trương, em nói giỡn thôi."Lisa thở phào nhẹ nhõm, cùng Tô Dung liếc nhau, cũng cười ra để cô ngồi thẳng, nhìn cô trong gương, "Tô tiểu thư, làn da của em thật sự rất tốt, trắng trắng mềm mềm giống như trứng gà luộc bóc vỏ vậy.""Nào có." Tô Dung cười mi mắt cong cong, "Chị Lisa chị quá khen em, chị kêu em là Tô được rồi.""Tốt, Tô Dung." Đôi tay Lisa ấn trên lưng ghế, "Tô Dung em yên tâm, chị khẳng định đem em hóa mỹ mỹ ~"Tô Dung cong môi, "Được."Để phối hợp với váy Tô Dung, Lisa đã trang điểm màu hồng đào cho Tô hồng nhạt châu quang lót nền toàn bộ hốc mắt, màu hồng nhạt ở đầu mắt, hồng đào nhạt ở đuôi mắt, kẻ mắt hơi hơi nhọn, có một chút dịu dàng lại mang theo một tia quyến điểm xong, tiểu Lâm và Lisa cùng nhau giúp Tô Dung thay váy."Tô tiểu thư, cô thật xinh đẹp."Tiểu Lâm giúp Tô Dung sửa sang lại làn váy, ánh mắt nhìn Tô Dung tràn đầy hâm cười khẽ, "Được rồi, Tô Dung mau tới đây ngồi, chị giúp em son son dưỡng môi.""Được." Trong túi mỹ phẩm của Lisa, có một màu hồng đào mùa xuân mới mà M giới thiệu lần này. Người ta nói rằng những cô gái sử dụng thỏi son này có thể có được hạnh phúc. Mặc dù những lời quảng cáo có phần cường điệu, nhưng không thể phủ nhận rằng màu sắc của thỏi son này thực sự rất nhìn Tô Dung, "àu của thỏi son này rất đẹp, đặc biệt là với màu da."Tô Dung "Dạ" một tiếng, "Em cũng rất thích."Lúc này tiểu Lâm khoác áo cho Tô Dung, "Tô tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài đi.""Được." Tô Dung mới vừa đi hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lisa, "Chị Lisa, chị không đi sao? Lát nữa lớp trang điểm phai còn phải nhờ chị giúp em đắp lại nha ~"Tô Dung chớp chớp mắt, rất là nghịch bừng tỉnh đại ngộ, ừ, cô có thể đi theo trang điểm. "Nhìn chị xem, còn phải làm em nghĩ những việc này, thật là." Lisa nhanh chóng thu dọn đồ đi theo phía sau Tô Dung. - -Phim Kiều lấy điện thoại ra, mới vừa bấm số của Tô Dung, liền nghe được Bạch Khê Viễn kêu"Tô tiểu thư đến rồi à".Chị Kiều tỷ xoay người."Tô Dung.""Chị Kiều." Tô Dung cười nhẹ, thở phào một thật sự sẽ không ứng phó người nhiệt tình như Bạch Khê Viễn a!Chị Kiều khen Tô Dung hai câu, hỏi Bạch Khê Viễn, "Có thể bắt đầu quay chưa?"Bạch Khê Viễn cười gật đầu, "Đương nhiên là có thể."Tiếp theo, Bạch Khê Viễn phân phó tổ nhân viên ở đây chuẩn bị tốt, lập tức bắt đầu phút sau, mọi người chuẩn bị ổn thoả, Tô Dung cũng chuẩn bị thỏa Kiều không tiếng động hô câu "Cố lên!"Tô Dung gật đi chân trần đứng ở trên bờ cát, ngẩng đầu lên khép hờ mắt, khóe môi nhẹ cong, dường như là cảm giác thức dậy trong giấc mơ. "Đinh!" Một tiếng chuông vang, Tô Dung chậm rãi mở to mắt, tròng mắt bên trong tràn đầy ngây thơ. Cô vươn người ra một chút, ánh mắt bắt đầu đánh giá khắp nơi mang theo tò gì Tô Dung diễn lúc này là một nàng tiên nhỏ vừa hạ trần, đối với nơi này hoàn toàn khác thế giới mình sinh sống, tràn ngập kinh hỉ tò mò cùng với cảm giác khám kỳ sẽ bắt đầu quay quảng cáo khi Tô Dung hạ trần."Tốt, cắt!" Đạo diễn kêu ngưng, "Rất tốt, chính là ánh mắt này, Tô tiểu thư diễn không tồi."Tô Dung cười nhạt, "Cảm ơn đạo diễn."Bạch Khê Viễn vừa lòng gật đầu, Tô Dung là một người mới có thể một lần là qua thật ra là ngoài dự kiến của anh ta, xem ra cách làm lớn mật bắt đầu dùng người mới lần này rất đúng."Tiểu Lâm, giúp Tô tiểu thư sửa sang lại váy một chút.""Vâng, Bạch tổng."Tô Dung giật giật chân, vừa mới khi quay, thân thể của cô vừa động không thể động, chỗ khác còn tốt, chân bởi vì tư thế đứng thẳng, chỉ có thể một chân chịu lực, rất Dung nhấc chân, muốn đi vài bước giảm bớt một mới vừa nhúc nhích, cẳng chân lại bỗng nhiên rút gân, Tô Dung "A" một tiếng, cả người ngã về phía Kiều và tiểu Lâm vội vàng đi đỡ Tô Dung, lại có người so các cô càng nhanh một bước, càng ổn tiếp được Tô Dung chớp mắt, nhìn người đang ôm cô và rũ mắt nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, "Sao anh lại tới đây?" - -Tác giả có lời muốn nói Nhuyễn Đường Mỗi ngày đều yêu cầu bình luận

chủ nhà tôi là ảnh đế